Ngày xưa có một cô gái biếng nhác không muốn kéo sợi. Bà mẹ đã khuyên
răn cô nhiều về việc này nhưng cô vẫn không chịu ngồi kéo sợi. Có một
lần, do tức giận và không nén được bực mình, bà đã đánh cô mấy roi. Cô
gái oà lên khóc.
Đúng lúc ấy thì hoàng hậu đi qua, nghe tiếng khóc bà cho
dừng xe lại và vào trong nhà hỏi bà mẹ tại sao lại đánh con gái đến nỗi ở
ngoài đường người ta cũng nghe thấy tiếng khóc. Bà mẹ xấu hổ nhưng
không biết có nên nói thật về chuyện lười biếng của con gái mình không,
bà nói:
- Tôi không bảo được con tôi ngừng kéo sợi, nó thì lúc nào
cũng muốn ngồi kéo sợi, tôi thì nghèo nên không đủ tiền để mua sợi cho
nó kéo.
Hoàng hậu nói:
- Ta rất thích nghe tiếng kéo sợi và không gì vui bằng khi
thấy những bánh xe quay, bà cho cô con gái theo ta về cung điện, ta có
đủ sợi, cô con gái bà muốn kéo bao nhiêu cũng có.
Bà mẹ rất mừng về chuyện này. Hoàng hậu đem cô gái về hoàng
cung. Khi về tới hoàng cung, hoàng hậu dẫn cô gái tới ba kho chất đầy
sợi gai tuyệt đẹp và nói:
- Hãy kéo đống sợi này, và nếu con kéo xong ta sẽ cưới con
cho con trai cả của ta, dù con có nghèo đi chăng nữa, điều đó ta không
quan tâm đến, sự cần cù nhẫn nại của con sẽ đưa lại cho con đủ tiền làm
của hồi môn.
Cô gái nghĩ mà sợ, vì cô có biết kéo sợi đâu, có lẽ mình
phải sống ba trăm năm và hàng ngày phải ngồi từ sáng sớm cho đến tối mịt
thì mới xong đống này. Khi chỉ còn mình cô, cô bắt đầu ngồi khóc và cứ
ngồi như vậy ba ngày liền mà chẳng hề cử động chân tay. Sang ngày thứ ba
thì hoàng hậu tới, bà rất đỗi ngạc nhiên khi thấy sợi chưa kéo, cô gái
xin lỗi bà về chuyện ấy, cô nói vì quá nhớ mẹ và nhớ nhà nên chưa quay
sợi. Hoàng hậu hiểu chuyện đó, trước khi rời phòng bà nói:
- Ngày mai con bắt đầu làm việc cho ta nhé!
Khi chỉ có một mình, cô không biết tự nhủ và tự cứu mình như
thế nào, cô buồn rầu đi đi lại lại trước cửa sổ thì nhìn thấy ba người
đàn bà đi lại. Người thứ nhất có bàn chân to tướng, người thứ hai có cái
môi dưới dài trễ xuống che cả cằm, và người thứ ba có một ngọn tay cái
to sụ. Ba người dừng chân dưới cửa sổ, ngước nhìn lên và hỏi cô gái có
điều gì uẩn khúc mà phải buồn phiền. Cô kể ba người nghe tình cảnh của
mình. Cả ba đều sẵn sàng giúp đỡ và nói:
- Nếu cô đồng ý mời chúng tôi dự tiệc cưới và không ngại xấu
hổ vì có chúng tôi, giới thiệu chúng tôi là những người bà con bên nội,
bên ngoại, cho chúng tôi ngồi chung bàn với cô thì chúng tôi sẽ kéo hết
số sợi này chỉ trong một thời gian ngắn.
Cô trả lời:
- Tôi rất mong như vậy, xin mời vào và bắt tay ngay vào việc.
Cô để ba người đàn bà kỳ dị vào nhà và dọn một chỗ ở phòng
thứ nhất để cho ba người có thể ngồi kéo sợi. Người thứ nhất kéo, người
thứ hai se sợi, người thứ ba quay sợi và dùng ngón tay cuộn sợi để lên
bàn, sợi xe rất mịn. Mỗi khi hoàng hậu tới thăm, cô gái lại giấu ba
người kia và chỉ cho hoàng hậu xem đống sợi đã kéo xong, hoàng hậu khen
cô hết lời. Khi kho thứ nhất đã hết thì tiếp tục sang kho thứ hai, cuối
cùng tới kho thứ ba, và chẳng bao lâu sau thì kho này cũng xong, lúc đó
ba bà chia tay tạm biệt cô gái và nói:
- Cô đừng quên lời hứa nhé, đó cũng là hạnh phúc của cô.
Khi cô gái chỉ cho hoàng hậu xem những kho đầy ắp đống sợi
to sụ, hoàng hậu cho sửa soạn lễ cưới. Chú rể rất vui mừng rằng sẽ có
một người vợ khéo tay, chăm làm và khen ngợi cô hết lời.
Cô gái nói:
- Con có ba người bà con bên nội bên ngoại, cả ba đã giúp
con rất nhiều, con không muốn quên ơn ba người ấy trong lúc con hạnh
phúc. Xin mẹ cho con được phép mời họ dự tiệc cưới và mời ngồi chung một
bàn.
Hoàng hậu và hoàng tử nói:
- Tại sao lại không bằng lòng nhỉ!
Khi tiệc cưới dọn xong thì thấy ba cô gái ăn mặc tuyệt đẹp bước vào phòng. Cô dâu nói:
- Xin nhiệt liệt đón chào, những người bà con thân thuộc!
Chú rể nói:
- Sao em có những người bà con kỳ dị vậy?
Nói xong chàng tới chỗ người có bàn chân to sụ và hỏi:
- Do đâu mà chị lại có bàn chân to như vậy?
Chị ta trả lời:
- Do lấy chân giữ sợi.
Chú rể lẩm bẩm:
- Do lấy chân giữ sợi.
Rồi chú rể tới chỗ người thứ hai và hỏi:
- Do đâu mà chị lại có cái môi trề dài lê thê?
Chị ta trả lời:
- Do nhấm ướt sợi.
Chàng hỏi tiếp người thứ ba:
- Do đâu mà chị có ngón tay to vậy?
Chị trả lời:
- Do quấn sợi.
Những câu trả lời đó làm hoàng tử đâm ra giật mình sợ và nói:
- Thế thì từ nay không bao giờ cô vợ xinh đẹp của tôi được phép mó tay quay sợi.
Thế là từ đó cô gái tiếp tục không phải kéo sợi nữa
No comments:
Post a Comment