Ngày xưa có một bá tước già, ông ta có một người con trai duy nhất nhưng lại đần độn hết chỗ nói. Một ngày kia ông nói với con:
- Cha đã tìm cách dạy con nghề này nghề nọ nhưng chẳng đi
đến đâu cả. Giờ cha sẽ gởi con học nghề ở một ông cụ giỏi nổi tiếng
trong vùng, để xem ông ấy có dạy được con không.
Người con trai được đưa tới chỗ ông thợ cả, chàng ở đó một
năm, thời gian học nghề hết, chàng trở về nhà. Người cha hỏi:
- Nào, con của cha, con học được gì rồi?
Người con đáp:
- Thưa cha, con học được cách sủa như chó.
Người cha than:
- Trời, khổ thân tôi chưa. Một năm trời con học được có thế thôi à? Được, cha sẽ gởi con đi nơi khác học nghề.
Chàng lại ở đó đúng một năm. Hết hạn anh ta về nhà. Người cha lại hỏi:
- Con trai của cha, con học được gì rồi?
Người con đáp:
- Thưa cha, con học được cách hót như chim.
Người cha nổi giận và nói:
- Trời, con đúng là loài vô dụng, con để tuổi thanh xuân
trôi qua thế ư? Con không thấy xấu hổ khi gặp cha hay sao? Được cha sẽ
gởi con đi học lần thứ ba, nhưng nếu lần này con cũng không học được gì
cả thì cha từ, không nhận cha con nữa.
Người con trai cũng ở đó một năm. Hết hạn chàng về nhà. Người cha lại hỏi:
- Con trai của cha, con học được gì rồi?
Người con đáp:
- Cha kính yêu, một năm lại trôi qua, giờ đây con có thể "oạc, oạc" như ếch kêu.
Người cha nổi giận và cho gọi dân làng tới và nói:
- Nó không phải con tôi nữa, tôi từ nó, các người hãy dẫn nó vào rừng sâu và giết chết nó đi.
Dân làng dẫn chàng vào rừng, nhưng nghĩ thương tình nên họ
không giết chàng, họ giết một con mang, lấy mắt và lưỡi đem về trình bá
tước.
Chàng trai đi lang thang trong rừng và tới một lâu đài kia, chàng xin được ngủ qua đêm. Chủ lâu đài nói:
- Cũng được, nếu chàng muốn, ngủ ở căn buồng dưới chân lâu
đài ấy. Nhưng ta nói trước, cũng nguy hiểm lắm đấy, lũ chó trong buồng
rất dữ, thấy người lạ là chúng xô tới, cắn, sủa ầm ỉ lên và rồi cả đàn
lao vào cắn xé, ăn thịt.
Những người đứng quanh đều mủi lòng, nhưng cũng chẳng biết làm gì để giúp. Chàng trai thản nhiên nói:
- Cứ dẫn tôi xuống đó, nhưng cho tôi ít thức ăn để ném cho lũ chó hung hăng ấy.
Họ dẫn chàng xuống và đưa cho một ít thức ăn. Khi chàng bước
vào buồng, đàn chó không sủa mà lại vẫy đuôi mừng rỡ, chúng ăn một cách
ngon lành những gì mà chàng ném cho. Và chúng không hề chạm tới chân tơ
kẽ tóc chàng.
Sáng hôm sau chàng tới gặp mọi người, tất cả đều ngạc nhiên
khi thấy chàng lành lặn, khỏe khoắn. Chàng nói với chủ lâu đài:
- Đàn chó kể cho chúng tôi nghe về việc tại sao chúng phải
sống ở chân lâu đài và hung dữ như vậy. Chúng bị biến thành chó sống ở
đây để canh giữ một kho báu chôn dưới chân lâu đài. Chừng nào kho báu
kia chưa được khai quật thì chúng chưa được giải thoát. Chúng còn nói
cho tôi biết cách khai quật kho báu ấy.
Tất cả mọi người đều hết sức vui mừng, chủ lâu đài nói sẽ
nhận chàng làm con, nếu chàng khai quật được kho báu. Chàng lại xuống
căn buồng nhốt chó và khai quật kho báu, mang lên một cái rương toàn
vàng là vàng, cũng ngay lúc đó không ai nghe thấy tiếng chó sủa nữa và
cũng không biết chúng biến đi đâu mất.
Sống ở lâu đài được một thời gian, chàng trai nảy ra ý nghĩ,
mình phải đi Rôm cho biết. Dọc đường, chàng đi qua một đầm lầy và nghe
thấy tiếng ếch kêu. Chàng lắng tai nghe và biết rằng ở Rôm đang có tang.
Tới nơi, chàng biết giáo hoàng mới qua đời. Giáo hội chưa biết chọn ai
lên thay, và quyết định sẽ chọn ai có những dấu hiệu như sứ giả nhà trời
thì bầu người ấy lên làm giáo hoàng.
Trong lúc giáo hội vừa mới biểu quyyết như vậy thì chàng
trai bước chân tới trước cửa nhà thờ nơi giáo hội đang họp. Bỗng có hai
con chim bồ câu trắng sà xuống đậu ngay lên hai vai chàng. Tất cả những
người trong giáo hội cho đó là sứ giả nhà trời nên liền hỏi chàng có
đồng ý làm giáo hoàng không. Chàng còn đang do dự thì chim bồ câu rỉ tai
cứ nhận đi. Chàng được mời đi tắm, thay quần áo để làm lễ nhậm chức.
Trong lúc tuyên thệ chàng phải hát một bản thánh ca, nhưng chàng đâu có
biết hát bài nào, đôi chim câu nhắc cho chàng hát từ đầu đến cuối bài
hát.
No comments:
Post a Comment