Ngày xửa ngày xưa, ở đất nước kia có nạn lợn rừng. Với hai chiếc răng
nanh dài nhọn nó xục ủi hết cả ruộng đồng hoa màu, lúa má của nông dân,
không những thế nó còn húc chết nhiều người. Nhà vua cho truyền báo
trong dân, ai giải thoát cho đất nước khỏi cảnh ấy sẽ được trọng thưởng.
Nhưng con thú kia to khỏe và rất hung dữ nên không một ai dám liều mạng
tới khu rừng nó ở. Cuối cùng nhà vua phải cho loan báo rằng ai bẫy hay
giết chết được con lợn rừng đó nhà vua sẽ gả công chúa cho, người con
gái duy nhất của nhà vua.
Hồi đó có hai anh em trai nhà kia, nhà nghèo túng quá, nên
tâu trình xin sẵn sàng đảm nhận việc đó. Người anh thì khôn ngoan, xảo
quyệt và hay kiêu căng, người em thì hiền lành, chất phác, có phần nào
khờ dại do tính cả tin. Nhà vua bảo:
- Để cho chắc chắn gặp được con vật ấy, hai anh em ngươi hãy đi vào rừng bằng hai hướng ngược chiều nhau.
Xâm xẩm tối người anh lên đường, còn người em thì sáng hôm
sau. Mới đi được một quãng thì có một người tí hon cầm một ngọn giáo
thép đen bóng, người đó bước lại phía anh và nói:
- Ta cho ngươi ngọn giáo này, vì ngươi là người hiền lành
tốt bụng. Với ngọn giáo này ngươi có thể yên tâm xông thẳng vào con thú
dữ mà đâm, nó không thể làm gì được ngươi cả.
Đa tạ người tí hon xong, người em vác giáo lên vai tiếp tục
vào rừng sâu nữa trong rừng. Một lúc sau chàng nhìn thấy một con vật cứ
cắm đầu lao thẳng về phía mình. Chàng lăm lăm trong tay ngọn giáo đón
chờ. Vốn tính hung dữ, nó lao mạnh tới mức giáo xuyên thủng tim qua tới
bên kia. Chàng xốc con vật lên vai đi về nhà, định mang nó đến trình nhà
vua.
Vừa mới tới đầu kia của cánh rừng thì anh thấy có một hàng
quán nằm ngay cửa rừng, ở đó mọi người đang vui nhảy, ăn uống thật là
nhộn nhịp. Người anh cả cậy mình khôn ngoan nhanh trí nên đủng đỉnh,
nghĩ chắc lợn chẳng chạy ra khỏi rừng mà lo, gặp hàng quán thì ta cứ vào
làm chút đỉnh cho tỉnh người. Đang ngồi ăn uống chợt trông thấy người
em ít vác trên vai con vật săn được, cơn ganh ghét và máu độc ác nổi lên
làm người anh cả đứng ngồi không yên. Chàng gọi với ra cửa:
- Này chú em thân mến, vào đây cái đã, nghỉ tay làm cốc rượu cho lại người.
Người em út không hề nghĩ tới những mưu kế thâm độc nấp sau
sự đon đả chào mời kia, chàng bước vào ngồi và kể cho anh nghe về người
tí hon tốt bụng đã cho mình ngọn giáo để đâm chết con lợn rừng. Người
anh cả cố tình chào mời để giữ người em đến tối.
Trời tối đen như mực hai anh em mới lên đường, tới một con
suối, người anh cả nhường cho em đi trước. Ra đến giữa cầu người anh giơ
gậy phang vào gáy người em, chàng chết rơi xuống suối. Người anh cả đem
vớt xác chôn ở chân cầu, vác lợn rừng lên vai, đem vào tâu trình nhà
vua, nói rằng chính mình đã giết chết, hy vọng sẽ được vua gả công chúa
cho.
Khi moi người hỏi tại sao không thấy người em út trở về, người anh cả nói:
- Lợn rừng húc thủng ruột chết ở trong rừng.
Mọi người đều tin là như vậy.
Nhưng ở đời ân trả ân, oán trả oán.
Nhiều năm trôi qua không ai nghĩ tới chuyện ấy nữa. Một hôm
có chàng chăn cừu đi qua cầu, chàng nhìn thấy một chiếc xương trắng phau
nằm dưới chân cầu. Chàng nghĩ bụng mình có thể lấy làm tù và được đấy.
Chàng xuống dưới chân cầu nhặt lên đem về nhà gọt cắt thành chiếc tù và.
Khi chàng đem ra thổi thử, chàng hết sức ngạc nhiên, chàng thổi không ra âm thanh mà lại ra lời hát:
Chàng chăn cừu mến thương,
Đương thổi tù và tôi:
Anh tôi đập tôi chết,
Đem chôn dưới chân cầu,
Âu vì chuyện lợn rừng,
Mừng lấy được công chúa.
Chàng nói:
- Chiếc tù và này tuyệt diệu làm sao, tù và mà lại biết hát. Ta phải mang dâng vua mới được.
Chàng đem tù và đến tâu trình nhà vua, vừa mới tới trước nhà
vua chiếc tù và đã cất giọng hát bài hát nọ. Nhà vua hiểu ngay bài hát
ấy chỉ cái gì, truyền lệnh đào ngày khu đất dưới chân cầu thì tìm thấy
bộ xương của người em bị đánh chết. Người anh cả độc ác không thể chối
cãi được nữa, hắn bị cho vào bao khâu kín lại và đem dìm xuống nước cho
chết. Hài cốt của người em út bị giết được mang về chôn trong nghĩa địa,
ngôi mộ xây cất to đẹp.
No comments:
Post a Comment