Xưa có vợ chồng người tiều phu sống trong một khu rừng lớn, họ chỉ có
mỗi một người con gái lên ba tuổi. Họ nghèo lắm, nghèo đến nỗi bánh ăn
hàng ngày cũng không có, không biết lấy gì để nuôi con.
Một buổi sáng kia, người tiều phu vào rừng đốn củi, đương
đốn cây, bác bỗng thấy một người đàn bà béo đẹp đứng trước mặt mình,
người đàn bà ấy đầu đội vương miện có những ngôi sao lấp lánh, bà nói:
- Ta là Đức bà Maria, mẹ Đức Chúa Giêsu. Ngươi nghèo khó,
túng thiếu. Hãy đưa đứa con của ngươi để ta nuôi nó, ta sẽ chăm sóc nó
như mẹ với con.
Người tiều phu vâng theo, đưa con cho Đức bà Maria mang theo
lên trời. Đứa bé ở trên đó sung sướng lắm, được ăn bánh bích qui, uống
sữa, quần áo thêu bằng sợi vàng ròng óng ánh, được vui chơi cùng với các
thiên thần.
Lúc đứa trẻ vừa tròn mười bốn tuổi, Đức bà Maria cho gọi đến và nói:
- Con yêu dấu, mẹ phải đi xa. Giờ mẹ giao cho con chìa khóa
của mười ba cửa ở trên thượng giới này. Con chỉ được phép mở mười hai
cửa để ngắm nghía những vật kỳ diệu. Nhưng cửa thứ mười ba - đây chính
chiếc chìa khóa nhỏ này - cấm con không được mở. Con chớ có mở mà nguy
khốn.
Cô bé hứa vâng theo lời dặn. Sai khi Đức bà Maria đi, cứ mỗi
ngày cô bé lại mở một cửa buồng để vào xem, ngồi trong phòng là một vị
giáo đồ hào quang chói tỏa ra xung quanh, cô cũng như các thiên thần
cùng đi xem đều hết sức vui mừng khi được thấy mười hai căn phòng trang
hoàng lộng lẫy, tráng lệ. Lòng hiếu kỳ thôi thúc cô bé. Cô nói:
- Tôi không định mở chiếc cửa thứ mười ba để bước vào trong
ngắm nghía, nhưng tôi muốn hé mở để chúng ta ngó xem thôi.
Các thiên thần can:
- Ấy chớ có hé mở. Thế là có tội với Đức bà Maria đấy, đừng có làm mà khốn.
Cô bé nín lặng, nhưng tính tò mò làm cho cô lòng bứt rứt không yên, lúc các thiên thần đi khuất, cô nảy ra ý nghĩ:
- Giờ còn mình ta, ta có ngó nhòm vào thì đâu có ai hay biết.
Cô lục tìm và lấy chìa khóa tra vào ổ và quay, cửa bật mở
toang, cô thấy Đức Chúa Trời ngồi giữa hào quang rực lửa, cô đứng ngẩn
người ra ngắm nghía, tò mò cô đưa ngón tay với ra vào chỗ vòng hào
quang, ngón tay cô lập tức vàng óng như mạ. Hoảng sợ, cô dập ngay cửa
lại và co cẳng chạy mất. Cơn hoảng hốt ấy làm cho tim cô cứ đập thình
thịch. Đã thế, lau rửa kỳ cọ bao nhiêu màu vàng ở ngón tay vẫn không
hết.
Ít lâu sau Đức bà Maria về, cho gọi cô tới nộp chùm chìa khóa, bà nhìn thẳng mặt cô bé dò hỏi:
- Con có mở chiếc cửa thứ mười ba không đấy?
- Không ạ.
Đức bà Maria đưa tay lên ngực cô bé, thấy tim cô đập dồn
dập, bà biết ngay cô đã không nghe lời, đã tự ý mở cửa đó ra.
Đức bà Maria lại hỏi:
- Có chắc chắn là con không mở cửa không?
Lại một lần nữa cô bé thưa:
- Thưa không ạ.
Nhìn ngón tay vàng óng của cô bé, Đức bà Maria biết ngay là
cô đã đưa tay ra sờ phải hào quang. Người biết ngay là cô bé phạm lỗi,
nhưng người vẫn hỏi lại lần thứ ba:
- Con có mở cửa đó không?
Lần thứ ba này, cô bé vẫn đáp:
- Thưa không ạ.
Lúc đó Đức bà Maria nói:
- Con không nghe lời ta, đã thế con còn nói dối, con không xứng đáng được ở thượng giới nữa.
Bỗng cô gái thiếp đi, khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm
trong rừng sâu. Cô muốn mở mồm kêu la nhưng không sao nói lên lời. Cô
chồm dậy tính chạy khỏi nơi đây, nhưng chạy hướng nào cũng bị mắc lại
bởi những bụi gai, cô không sao ra khỏi nơi ấy.
Ở giữa nơi hoang vắng này lại có một cây cổ thụ, đúng rồi
gốc cây rỗng có thể là chỗ trí ẩn tốt, cô nghĩ vậy và cố bò tới gốc cây
khi bóng đêm buông xuống. Cô ngủ ngon lành trong hốc cây mà chẳng sợ gió
bão, mưa rơi. Nhưng cuộc sống nơi đây gian khổ quá, nhìn ngắm bầu trời,
nơi các thiên thần đang vui chơi, bỗng cô òa lên khóc. Thức ăn của cô
chỉ toàn rễ, củ và dâu rừng. Mùa thu tới, cô gắng thu gom hạt dẻ và lá
cây, rồi đem về hang của mình trong gốc cây. Thức ăn của cô trong mùa
đông là số hạt dẻ thu gom được. Những lúc tuyết rơi, trời lạnh giá, cô
rúc vào trong đống lá cho đỡ lạnh như những thú rừng khốn khó khác. Rồi
quần áo cô rách tả tơi từng mảnh. Khi ánh nắng mùa hè chói chang chiếu
xuống, cô ra ngồi sưởi nắng, tóc xõa che người như chiếc áo khoác lên
thân cô.
Cô sống trong cảnh hoang vu, khốn khổ thiếu thốn hết năm này sang năm khác.
Lần ấy, khi mùa xuân tới, cây đâm chồi xanh khắp khu rừng,
vua đi săn nai, con nai chạy ngay vào trong bụi cây, vừa xuống ngựa và
dùng gươm chém phạt bụi gai để mở đường. Khi vào tới nơi, nhà vua nhìn
thấy một cô gái đẹp tuyệt trần đang ngồi dưới gốc cây, tóc vàng xõa phủ
khắp người tới chân. Nhà vua ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy, đứng ngắm
nhìn, rồi vua cất tiếng hỏi:
- Cô là ai? Mà tại sao lại ngồi ở nơi hoang vắng như thế?
Cô không sao động đậy được môi để trả lời. Nhà vua lại hỏi:
- Cô có cùng đi với tôi về hoàng cung không?
Cô khẽ gật đầu đồng ý. Nhà vua bế cô đặt lên ngựa, đưa cô
về. Về tới hoàng cung, nhà vua đưa cho cô nhiều quần áo đẹp và đủ mọi
thứ trang sức.
Tuy cô câm lặng, nhưng cô đẹp và dễ thương đến mức nhà vua
yêu thương cô vô cùng và sau đó hôn lễ được tổ chức. Năm sau, hoàng hậu
sinh được một hoàng tử. Ngay trong đêm ấy, khi hoàng hậu đang nằm một
mình trên giường thì Đức bà Maria xuất hiện và nói:
- Nếu con nói ra sự thật và thú nhận, chính con là người mở
cánh cửa cấm thì ta sẽ mở mồm cho con và trả lại con giọng nói khi xưa.
Nếu con cứ ngoan cố trong tội lỗi thì ta sẽ mang theo đứa bé mới đẻ này.
Hoàng hậu chỉ ú ớ nói:
- Con không mở cửa cấm.
Đức bà Maria ẳm đứa trẻ đi mất.
Sáng hôm sau, không ai thấy đứa trẻ mới sinh, mọi người thì
thầm, hoàng hậu ăn thịt người và hình như ăn chính con mình.
Hoàng hậu nghe rõ những lời đồn đại của thiên hạ nhưng không
sao mở mồm ra được để thanh minh cho mình. Nhà vua rất yêu thương hoàng
hậu, nên cũng không tin những lời đồn đại kia.
Năm sau, hoàng hậu lại sinh ra một cậu con trai. Ngay trong đêm ấy, Đức bà Maria lại xuất hiện và nói:
- Nếu con thú nhận rằng chính con đã mở cửa cấm thì ta trả
lại con và giải thoát cho cái lưỡi của con. Nếu con cứ ngoan cố trong
tội lỗi thì ta sẽ mang theo đi đứa trẻ mới đẻ này.
Hoàng hậu lại ú ớ nói:
- Không, con không mở cửa cấm.
Đức bà Maria ẵm đứa trẻ lên và mang theo lên trời.
Sáng sớm hôm sau, khi đứa trẻ đã biến mất, mọi người đồn ầm
lên, rằng hoàng hậu đã nuốt tươi con mình. Cả triều đình quyết nghị đòi
phải hành quyết ngay hoàng hậu. Nhà vua yêu quí hoàng hậu nên ra lệnh,
trong triều không ai được nhắc tới chuyện ấy nữa.
Năm sau, hoàng hậu sinh ra một con gái, lần thứ ba Đức bà Maria lại xuất hiện trong đêm khuya và nói:
- Hãy đi theo ta!
Bà nắm tay hoàng hậu và dẫn lên thiên đường, và chỉ nơi hai
đứa con trai của hoàng hậu đang vui chơi bên quả cầu. Hoàng hậu rất lấy
làm vui mừng, lúc đó Đức bà Maria nói:
- Giờ lòng con đã thanh thản chưa? Nếu con thú nhận mình đã mở cửa cấm, ta sẽ trao lại hai đứa con trai khi xưa.
Lần thứ ba hoàng hậu lại nói:
- Không, con không mở cửa cấm.
Đức bà để hoàng hậu ở lại trần gian một mình và giữ đứa con gái mới đẻ lại.
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người hay tin, họ đồng thanh nói lớn:
- Hoàng hậu ăn thịt người nên phải được đưa ra xét xử!
Nhà vua không biết ăn nói thế nào nữa. Phiên tòa xét xử
hoàng hậu mở, vì không mở mồm thanh minh cho mình được nên hoàng hậu bị
tuyên án chết hỏa thiêu.
Lửa bắt đầu cháy, hoàng hậu bị trói chặt vào cột, khi lửa
bén dần sang chung quanh, hoàng hậu lúc ấy mới hối hận và nghĩ, chỉ có
trước khi chết mình mới thú nhận rằng mình đã mở cửa cấm. Bỗng hoàng hậu
nói lớn:
- Thưa Đức bà Maria, chính con đã mở cửa cấm.
Trời bỗng nhiên đổ mưa rào như trút nước và dập tắt lửa, rồi
Đức bà Maria cùng với hai bé trai - tay bà ẵm bé gái - xuất hiện ngay
trên đầu hoàng hậu. Đức bà vui vẻ nói:
- Ai biết hối hận về lỗi của mình và thú nhận, người đó sẽ được tha thứ.
Đức bà trao cho hoàng hậu ba đứa con, trả lại cho cả giọng nói và ban phước lành cho hoàng hậu.
No comments:
Post a Comment