Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc kia vua và hoàng hậu sống rất hòa thuận và có mười hai người con trai rất khôi ngô tuấn tú.
Có lần, vua nói với hoàng hậu:
- Nếu đứa con thứ mười ba lại là con gái thì mười hai đứa
con trai kia phải chết để cho con gái ta thừa hưởng một mình gia tài và
trị vì vương quốc này.
Rồi nhà vua sai làm mười hai cái quan tài, trong chứa phoi
bào và để sẵn một cái gối. Tất cả mười hai quan tài được cất giấu ở một
nơi. Nhà vua trao chìa khóa cho hoàng hậu và dặn không được nói cho ai
biết.
Hoàng hậu suốt ngày rầu rĩ. Đứa con trai út lúc nào cũng ở
bên hoàng hậu. Đó cũng là đứa con hoàng hậu đặt tên theo kinh thánh là
Benjamin. Thấy hoàng hậu lúc nào cũng có vẻ buồn buồn, hoàng tử hỏi:
- Mẹ ơi, sao mẹ lúc nào cũng buồn vậy?
Hoàng hậu bảo:
- Con yêu quý của mẹ, mẹ không được phép nói ra điều đó.
Hoàng tử hỏi luôn mồm về chuyện đó làm cho hoàng hậu phải mở
cửa buồng và chỉ cho biết mười hai quan tài. Rồi hoàng hậu giải thích:
- Benjamin, con yêu của mẹ. Nhà vua đã sai làm quan tài cho
con và mười một anh trai của con. Nếu người con thứ mười ba ra đời lại
là con gái thì tất cả mười hai anh trai sẽ bị giết, đặt vào trong quan
tài đó đem chôn.
Hoàng hậu vừa nói vừa khóc nức nở, cậu con út an ủi mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, chúng con sẽ tìm cách đi khỏi nơi này.
Hoàng hậu bảo:
- Con hãy cùng mười một anh con lẻn vào trong rừng. Các con
thay phiên nhau trèo lên cây cao để canh chừng xem cờ cắm ở tháp canh
hoàng cung. Nếu mẹ sinh con trai thì sẽ có cờ trắng ở tháp canh, các con
có thể trở về hoàng cung. Nếu mẹ sinh con gái, sẽ có cờ đỏ ở tháp canh,
lúc đó các con hãy nhanh nhanh tiếp tục lên đường. Chúa kính yêu sẽ che
chở các con! Đêm khuya nào mẹ cũng cầu khẩn cho các con, để mùa đông
được quây quần bên lửa sưởi ấm, mùa hè quây quần dưới bóng mát của cây
cổ thụ.
Rồi người mẹ làm dấu cầu nguyện cho đàn con. Ngay sau đó
mười hai anh em trai trốn vào rừng. Anh em thay nhau trèo lên cây cao
quan sát tháp canh hoàng cung. Đã mười một ngày trôi qua không có cờ,
ngày thứ mười hai đến lượt Benjamin thì thấy có cờ cắm ở tháp canh,
nhưng không phải là cờ trắng mà là cờ đỏ, lá cờ báo tất cả mười hai anh
em phải chết.
Khi biết tin, tất cả mười hai anh em đều tức giận nói:
- Tại sao chúng ta lại phải chết chỉ vì một người con gái.
Chúng ta thề sẽ trả thù, người con gái đầu tiên chúng ta gặp sẽ phải đầu
rơi máu chảy.
Ngay sau đó, mười hai anh em lên đường, đi vào tận sâu giữa
rừng. Ở đây bóng cây che hết ánh sáng mặt trời, nên lúc nào cũng âm u.
Đứng ở giữa rừng là một căn nhà nhỏ mà mụ phù thủy đã bỏ bùa. Nhìn thấy
căn nhà, họ đồng thanh nói:
- Chúng ta sẽ ở đây. Benjamin là em út và là người yếu nhất
thì ở nhà lo bếp núc. Còn mười một chúng ta đi săn kiếm đồ ăn.
Mười một anh trai kéo nhau đi săn chim, hoẵng đem về để Benjamin chế biến thành món ăn, ăn cho qua ngày.
Thấm thoát, họ đã sống như vậy ở trong căn nhà đã được mười năm.
Người con gái hoàng hậu sinh ra giờ đây đã trưởng thành, cô
rất thương người và cũng rất xinh đẹp, trán cô có ngôi sao vàng.
Có lần, nhìn trong đống đồ đem phơi cô thấy có mười hai chiếc áo nhỏ, cô hỏi hoàng hậu:
- Mẹ ơi, mười hai chiếc áo nhỏ này của ai? Nhỏ thế thì không phải là của vua cha rồi.
Hoàng hậu buồn rầu đáp:
- Con yêu của mẹ. Đó là áo của mười hai anh trai của con.
Cô gái hỏi tiếp:
- Thế mười hai anh trai của con đâu? Con chưa nghe thấy ai nói về điều này.
Hoàng hậu bảo:
- Chỉ có Chúa Trời mới biết được nơi ở của các anh con. Các anh con đang lưu lạc khắp mọi nơi.
Rồi hoàng hậu dẫn con gái tới một căn buồng, rồi lấy khóa mở cửa và chỉ vào phòng:
- Đấy là những quan tài làm sẵn dành cho mười hai anh trai
của con. Nhưng các anh đã trốn khỏi hoàng cung trước khi con chào đời.
Rồi hoàng hậu kể cho nghe hết đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, công chúa nói:
- Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, con sẽ đi tìm các anh con.
Công chúa lên đường và mang theo mười hai chiếc áo. Cô vào
tận sâu trong rừng. Cô đi suốt ngày, khi trời tối thì cũng là lúc cô tới
căn nhà nhỏ trong rừng sâu. Cô bước vào trong nhà thì gặp một chàng
trai, người này hỏi:
- Cô ở đâu tới đây? Cô định đi đâu?
Chàng ngạc nhiên vì vẻ đẹp lộng lẫy của nàng, người đã xinh đẹp lại có ngôi sao vàng ở trán. Cô gái đáp:
- Tôi là công chúa. Tôi sẽ đi cùng trời cuối đất để tìm cho bằng được mười hai anh trai của tôi.
Rồi cô giơ mười hai chiếc áo cho chàng trai xem. Benjamin
hiểu ngay người đứng trước mình chính là em gái của mình. Chàng nói:
- Tôi là Benjamin, em út trong mười hai người anh của em.
Hai anh em hết sức vui mừng, vui tới mức ôm hôn nhau vừa khóc. Chàng nói:
- Còn một việc nữa. Các anh có thề nguyền, người con gái đầu
tiên mình gặp sẽ phải chết, chỉ vì chuyện sinh con gái mà tất cả mười
hai người phải đi trốn tránh.
Cô gái nói:
- Em sẵn sàng chết để giải thoát cho mười hai anh.
Chàng trai nói:
- Không, em không phải chết. Em hãy ẩn trong cái thùng này.
Khi nào cả mười một người về, anh sẽ bàn thống nhất việc này.
Đến đêm, mười một người đi săn về. Bàn ăn đã dọn sẵn, họ ngồi quanh bàn và ăn. Họ hỏi:
- Hôm nay có chuyện gì không?
Benjamin đáp:
- Có, có chuyện mà chưa ai biết.
- Thế chuyện gì nào?
- Trong lúc các anh đi săn, em ở nhà và có chuyện.
- Thì kể tiếp đi!
- Nhưng các anh phải hứa, sẽ không giết chết người con gái đầu tiên mà mình gặp.
- Thì cũng có thể tha được. Cứ kể tiếp đi!
Lúc bấy giờ chàng nói:
- Em gái của chúng ta đang ở đây.
Rồi chàng nhấc chiếc thùng. Mọi người nhìn thấy một cô gái
có vẻ đẹp lộng lẫy, ở trán lại điểm ngôi sao vàng. Mọi người hết sức vui
mừng, chạy lại ôm hôn thắm thiết.
Giờ nàng ở nhà cùng với Benjamin lo công việc bếp núc. Mười
một người anh trai hàng ngày đi săn thú như chim, thỏ, hoẵng đem về để
chế biến thành món ăn. Cô em gái đi hái rau, nhóm bếp và nấu thức ăn, để
đến khi mười một anh trai đi săn về là có ngay. Nàng còn quét dọn nhà
cửa, xếp chăn giường ngay ngắn. Mười ba anh em sống rất hòa thuận.
Có lần, hai anh em nấu món thật ngon để tất cả mười ba anh
em cùng ăn uống vui vẻ. Phía bên nhà là một vườn hoa nhỏ có mười hai
bông huệ trắng - mà người ta vẫn thường gọi là Hoa Sinh Viên. Cô em út
ra vườn hái mười hai bông huệ trắng tính để tặng mười hai anh trai.
Nhưng cô vừa hái hoa xong thì cả mười hai anh đã biến thành mười hai con
quạ bay vào trong rừng. Căn nhà và vườn hoa cũng biến mất. Giờ đây chỉ
còn một mình cô gái đáng thương ở trong rừng. Trong lúc cô đang còn ngơ
ngác thì có một bà già xuất hiện đứng ngay bên cạnh. Bà nói:
- Nào, con của ta đã làm gì đấy? Tại sao con lại hái mười hai bông huệ trắng để cho các anh con biến thành quạ?
Cô gái òa lên khóc.
- Thưa bà, thế không có cách nào giải thoát cho các anh ấy à?
- Không có cách nào khác ngoài cách con phải bảy năm câm
lặng, không nói, không cười. Khi thời hạn bảy năm chưa hết, dù chỉ trước
đó một giờ mà con lại mở mồm ra nói thì tất cả chỉ là uổng công. Chính
lời nói đó giết các anh con.
Cô gái tự nhủ:
- Chắc chắn mình có thể giải thoát cho các anh trai.
Cô đi, đi mãi, tới chỗ một cây cổ thụ, cô trèo lên ngồi ở trên cây. Cô ngồi đan, chẳng nói mà cũng chẳng cười.
Có lần nhà vua đi săn trong rừng, con chó săn to chạy lại
gốc cây cổ thụ, nó vừa chạy quanh thân cây vừa sủa. Nhà vua thúc ngựa
chạy tới thì nhìn thấy trên cây có người, nhà vua hết sức ngạc nhiên về
vẻ đẹp của cô gái có ngôi sao vàng ở trán. Nhà vua hỏi cô có ưng làm
hoàng hậu không. Cô không nói, nhưng gật đầu.
Nhà vua thân chinh trèo lên cây, bồng cô xuống, đặt cô lên ngựa và đi về hoàng cung.
Đám cưới được tổ chức rất linh đình và tưng bừng, nhưng cô dâu chẳng nói mà cũng chẳng cười.
Nhà vua và hoàng hậu vui sống bên nhau được mấy năm thì hoàng thái hậu dè bỉu chê:
- Nó chỉ là đứa ăn mày hạ đẳng mà con đưa về nhà. Ai mà biết
được nó sẽ làm những trò quỷ quái gì. Nếu nó câm thì không nói được,
nhưng ít ra nó cũng nhoẻn được miệng cười. Những loại người không cười
là loại thâm độc.
Lúc đầu nhà vua không muốn tin lời mẹ, nhưng nghe hoàng thái
hậu nói mãi, nói hoài, rồi lại thêm thắt những chuyện tội lỗi này nọ
làm cho nhà vua nản lòng chiều theo ý mẹ để cho hành hình hoàng hậu.
Giàn hỏa thiêu được đặt ở trong sân hoàng cung, nhà vua đứng
bên cửa sổ, vừa nhìn vừa rơm rớm nước mắt, nhà vua trong lòng vẫn
thương yêu hoàng hậu.
Hoàng hậu bị cột chặt vào cột giàn hỏa thiêu, lửa cháy ngùn
ngụt, ngọn lửa bắt đầu liếm tới quần áo nàng thì đúng là lúc hạn bảy năm
cũng vừa hết. Trên bầu trời có tiếng chim vỗ cánh, mười hai con quạ bay
tới, sà xuống đất và hiện thành mười hai chàng trai. Họ dập ngay lửa
giàn hỏa thiêu, cứu cô em gái ra khỏi nơi ấy. Rồi anh em ôm hôn nhau
thắm thiết.
Giờ đây hoàng hậu có thể cười nói. Hoàng hậu liền kể cho vua
nghe tại sao bấy lâu nay không nói mà cũng chẳng cười. Nhà vua rất
mừng, vì hoàng hậu là người vô tội. Nhà vua và hoàng hậu sống hòa thuận
tới khi khuất núi. Thái hoàng hậu thâm hiểm độc ác bị đưa ra xét xử, bị
ném vào vạc dầu sôi bơi cùng lũ rắn độc và chết đáng kiếp mụ.
No comments:
Post a Comment